'Phó Dưt” Phó Hoà Ngọc quay lại, đầu tiên thấy Tô Ảnh tựa vào tường, mặc áo sơ mi trắng và quần đen, híp mắt nhìn từ xa. Bên cạnh đó là Phó Niên với vẻ mặt lo lắng. Tiếng gọi vừa rồi là của Phó Niên. Phó Hoà Ngọc đặt Phó Dư xuống, cậu bé lập tức chạy về phía Phó Niên nhưng Phó Niên chạy nhanh hơn, hai đứa ôm nhau bên cạnh Phó Hoà Ngọc, cả hai cuối cùng cũng gặp mặt, cảm xúc dâng trào.
Anh đi đâu vậy? Em lo cho anh lắm!" Phó Dư ôm chặt lấy Phó Niên, gân như siết chặt không thở được.
Tuy cổ của Phó Niên có hơi thít chặt nhưng vẫn cho phép cậu bé ôm: "Xin lỗi. Anh vốn tính đi theo ba mẹ đến nhưng mà quay lại không thấy em thì chạy đi tìm em, kết quả là ba mẹ cũng không thấy rồi." Còn may là gặp được chú Tô, bằng không thì chẳng biết còn phải tìm trong căn phòng lớn này thêm bao lâu nữa. Rõ ràng nhà của mình cũng không nhỏ hơn bao nhiêu nhưng mà chưa từng thấy được nhiều người như thế tập trung lại một chỗ. Người lớn như một rừng cây còn Phó Niên như một con thú nhỏ lạc vào rừng sâu, bị dòng người đẩy đưa, nếu không có Tô Ảnh nhìn thấy và bế lên, Phó Niên có thể đã bị đâm phải. Anh ơi, anh cũng không tìm được ba mẹ sao? Em còn cho rằng anh ở cùng với ba mẹ đó." Phó Dư hơi thất vọng nhưng nhanh chóng tự tin trở lại: Không sao đâu anh ơi, hai người chúng ta cùng tìm, chắc chắc có thể tìm được mẹ, giống như câu chuyện về con nòng nọc mà anh kể cho em nghe vậy.
Phó Niên thấp giọng đáp lại. Nhìn thấy hai anh em đoàn tụ, vốn nên là cảnh tượng vô cùng ấm áp cảm động, Phó Hoà Ngọc cực kỳ vui vẻ nhưng Tô Ảnh rõ ràng không bị lay động, biểu cảm của anh ấy như không hề dao động, chỉ lười biếng nói: "Không cần tìm nữa, chú vừa mới gọi điện thoại cho ba các con rôi, vợ chồng hai người có lẽ đang khiêu vũ ở lầu ba, đang xuống ngay lập tức." "Oa, con cảm ơn chú Tôi" Phó Dư vui mừng nói, chú Tô quá tuyệt, không chỉ tìm được anh mà còn liên lạc được với ba mẹti
Bởi vì Tô Ảnh không động đậy, vẫn dựa vào tường ở nơi đó, Phó Hoà Ngọc cách anh ấy hơi xa, không thể đứng xa như vậy nói chuyện nên anh ấy chỉ đành đi qua đó: "Ảnh. Đã lâu không gặp.
Tô Ảnh cũng bắt tay anh: "Phải, sức khỏe giờ thế nào rồi?"
Phó Hoà Ngọc gật đầu: "Tốt hơn nhiều, đã có thể ra ngoài hoạt động.
Kể từ sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì hai người không gặp lại, cơ thể Phó Hoà Ngọc không ổn, phải nghỉ học phổ thông, không tiếp xúc với thiết bị điện tử, còn Tô Ảnh sau khi học xong cấp ba đã đi du học vài năm, tính ra đã khoảng mười ba mười bốn năm rồi. Cho dù là lúc nhỏ cùng nhau chơi đùa nhưng đã mười mấy năm không liên lạc. Lúc này vừa quen cũng vừa lạ, ngoại hình của hai người cũng không có sự thay đổi nhiều, cả hai đều rất biết cách đối nhân xử thế cho nên biểu hiện cũng tính là khá thân quen.
Phó Hoà Ngọc cười nói: "Tôi gọi không được, làm sao cậu gọi được?”
Tô Ảnh mỉm cười: "Chỉ là may mắn thôi." "Thế à." Phó Hoà Ngọc cười. "Ừm”" Tô Ảnh gật đầu qua loa. Sau câu nói đó, dường như không còn gì để nói nữa. Cả hai không giỏi tìm chủ đề nên cảm thấy khá ngượng ngùng. Bầu không khí im lặng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân đi giày cao gót.
"Niên Niên, Tiểu Ngư.” Kèm theo đó là giọng nói có phần lo lắng của Sở Dung.
"Mẹt" Phó Niên và Phó Dư vừa nghe tiếng của Sở Dung, hai đứa không hẹn mà cùng nhìn vê nơi phát ra âm thanh, Sở Dung đang cầm váy sải bước lớn đi đến, ôm hai đứa vào lòng: Hai đứa sao lại chạy đi mất tiêu vậy? Mẹ rất lo lắng đó.
Phó Dư cảm thấy buồn: "Mọi người đi nhanh quá, con và anh không theo kịp.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo